Một lần, ngồi đàm đạo với Bác Nguyễn Hữu Đang lúc còn khỏe, tại tư gia, thấy chủ nhà thi thoàng lại nhìn vào tấm ảnh của mình đóng khung luôn để gần chỗ ngồi làm việc, tôi định đưa tay cầm lên để ngắm. Bác Đang gạt tay tôi ra rồi nói : cứ để yên đấy, rồi tôi sẽ kể cho anh chuyện này. Rôi Bác rút trong ngăn ra một tập giấy đầy chữ viết (đó là tập hồi ức), tôi đưa tay ra đón thì Bác lại ngăn : khoan để tôi kể chuyện đã rồi hãy đọc, vả lại nó mất vài trang nên không nghe kể thì không hiểủ đâu. Rồi ông già khi đó tuổi đã chạm U100 say sưa kể…