HÀ NỘI HỌC, THÀNH PHỐ HẠNH PHÚC, KINH TẾ CHIA SẺ VÀ HƠN THẾ NỮA | Xem trên mobile tốt nhất cần truy cập: On ( Để liên thông 36pho.com với Facebook mà không bị nhẩy hay ngắt quãng )
Hà Nội
Phố
Chợ
Sàn TMĐT
Tiện ích
Thời nay
Ký ức
Kỷ niệm Hàm Cá Mập Đứng trước Hàm Cá Mập nhưng không sợ bị ‘nuốt’, chỉ sợ bị cuốn vào Hà Nội quá xinh đẹp! ...
Nhiều du khách thừa nhận sáng hôm sau tỉnh dậy, họ cảm thấy vô cùng xấu hổ với ý nghĩ: "Trời ạ, mình đã nhảy như một kẻ ngốc trong quán bar tối qua".
Năm 1969, Thủ tướng Chính phủ có quyết định Thành lập Trường Đại học Kiến trúc Hà Nội trên cơ sở Khoa Kiến trúc Đô thị được tách ra từ Trường Đại học Xây dựng. Tiền thân của Khoa này là Lớp Đào tạo KTS thuộc Bộ Kiến trúc, ra đời năm 1961.... đến chúng tôi là khóa 84K.... để các bạn tôi viết tiếp và bổ xung ảnh cũng như dữ liệu ký ức.
Trước năm 1885, dân chúng Hà Nội đi lại trong thành phố chủ yếu là cáng, xe đẩy và thuyền vì sông Tô Lịch, Kim Ngưu và các hồ còn thông với nhau. Sau năm 1886 có thêm xe kéo tay.
Ngay từ khi có mặt trong cuộc sống, xiếc là loại hình nghệ thuật ảnh hưởng sâu rộng tới nhiều tầng lớp công chúng vì tính độc đáo, mới lạ, hấp dẫn... Mạo hiểm hơn cả trong bộ môn xiếc thú là xiếc hổ.
Cuối thu cũng là thời điểm mà mọi người hay gọi là “mùa chim làm tổ” - mùa cưới. Thực tình thì chuyện cưới xin bây giờ cũng linh hoạt lắm, bất kể thời gian nào, bất kể mùa nào, có lẽ chỉ tránh mỗi tháng cô hồn (tháng 7 Âm lịch) mà thôi. Nhất là cặp đôi ấy bị “bác sĩ bắt cưới”.
Trong ký ức của tôi thì mấy chục năm trước, cứ mùa mưa bão là nước sông Hồng lại dâng cao. Lũ mấp mé mặt đê khiến ai nấy đều lo lắng, cầu mong nước rút để Hà Nội được bình yên.
Cuối thế kỷ XIX, thời Vua Tự Đức, phương tiện đi lại của các quan huyện Thọ Xương và Vĩnh Thuận (tỉnh Hà Nội) là võng và kiệu. Với thị dân, họ dùng: cáng (2 người khiêng); xe đẩy (có 1 bánh, 1 người kéo, 1 người đẩy) và đặc biệt là xe ngựa. Bánh xe ngựa bằng gỗ chở được 4 người. Những xe này chở khách từ ngoài các cửa ô vào trong thành và chở khách từ trong thành ra.
Nhìn tổ hợp xiếc khép kín của gia đình ông Thiện, người ta cứ ngỡ đó là một bộ phận của Rạp xiếc Trung ương. Trong căn nhà chỉ chừng 40m2 ngay góc phố Hàng Đào - Hàng Bạc, trừ căn gác xép dành cho cả gia đình sinh hoạt, còn lại toàn bộ diện tích căn hộ tầng 1 là nơi để đạo cụ và phòng tập cho các tiết mục uốn dẻo, tung hứng, ảo thuật. Ngay giữa nhà là một chiếc đu bằng kim loại cao sát trần để có thể nhào lộn hàng ngày.
Người xưa gọi những trò giải trí như múa, hát, leo dây, rối… là tạp kỹ hay tạp hỷ. Theo thời gian, các môn này phát triển hoàn chỉnh, trong đó có trò “leo dây múa rối”. Cuối thế kỷ XIX, cụm từ “leo dây múa rối” đã được thay thế bằng từ "xiếc", phiên âm từ "cirque" của tiếng Pháp.