Hoa sen đã từ lâu được xem như quốc hoa, với câu thơ truyền trong dân gian: Tháp Mười đẹp nhất bông sen Việt Nam đẹp nhất có tên Bác Hồ
Vài nơi, những khu nghỉ dưỡng, du lịch ở Sài Gòn những đầm hoa sen rải rác được kiến tạo, đem lại khung cảnh đẹp cho người tham quan. Thế nhưng, đi chợ hay siêu thị để tìm mua hoa sen về để trưng trong nhà thì quả hiếm nhìn thấy. Ở Hà Nội, cơ hội nhìn thấy hoa sen có nhiều hơn. Hoa sen được bày bán ở nhiều khu chợ. Thỉnh thoảng còn có thể thoáng thấy bóng chiếc xe đạp rong ruổi chở bán những bó hoa sen chậm rãi đi trên những con đường trong phố.
Chị họ tôi ở quận Ba Đình đặc biệt yêu thích hoa sen. Chỉ cần bắt gặp hoa sen với những cánh hồng như chiếc thuyền, thêm màu vàng nhụy hoa thoang thoảng hương thơm dịu dàng là chị họ tôi ngay lập tức sẽ nhoẻn miệng cười, vui vẻ hẳn cả lên. Cứ nghĩ chị ấy đã gần 50 tuổi rồi, thế mà khi rảnh rỗi lại chạy xe ra chợ, tìm mua một bó hoa sen về nhà, ngân nga hát khe khẽ, rồi cắm hoa vào bình, vô lo tự tại. Chị ấy sẽ rộn ràng như chú chim, như cô thiếu nữ, ngồi ngắm bình hoa sen do mình sắp đặt mà đầy tự hào, mãn nguyện. Hoa sen là loài hoa đẹp nhất trong lòng chị họ tôi, cũng như đối với nhiều người Việt Nam khác.
Từ miền Nam, mỗi khi ghé thăm Hà Nội, tôi lại có dịp gặp người chị họ đáng mến này của mình. Tôi thật ngưỡng mộ tình yêu chị dành cho Hà Nội, cho gia đình và cho cả những bông hoa sen. Chị họ tôi còn biết làm cả trà hoa sen. Những bông hoa sen được chị mua về, ủ trà trong từng bông hoa cho kín. Sau đó, chị lấy lá sen to, bọc lại bên ngoài thành từng gói gọn nhỏ. Bông hoa và lá sen sẽ khô đi từ từ, màu sắc không còn tươi nữa nhưng lại ấp ủ cho hương thơm quyện lại với trà. Nước sôi được chế vào trà sen, để chắt ra nước trà có vị thơm ngọt đặc biệt mà chỉ có hoa sen mới đem lại như thế. Mà nghĩ cũng lạ, khi mà cả Sài Gòn hay Hà Nội đều là thành phố đắt đỏ, tất cả mọi thứ đều có, nhưng phải dùng tiền để mua bán. Thì với hoa sen, chị họ tôi lại thường được gửi cho ở quán ăn gần nhà. Họ có cả đầm hoa sen. Mỗi khi ghé quán ăn uống, gặp mặt, sau khi ngắm cảnh, chụp hình với hoa sen, chị họ tôi lại ngỏ ý với chủ quán xin một số hoa sen về ủ trà. Chủ quán luôn vui vẻ gật đầu và cho phép chị ấy thỏa thích lấy bao nhiêu hoa sen về nhà cũng được.
Mỗi khi có dịp đi Sài Gòn, chị họ tôi thường chuẩn bị những gói lá bọc trà sen. Đấy là món quà quý giá mà chị không quản đường xa đem đến. Mỗi gia đình trong họ của tôi ở Sài Gòn sẽ được nhận vài gói trà sen như thế. Món quà quê hương mà tự tay chị họ tôi chuẩn bị làm người xa xứ như chúng tôi đều xúc động, cảm ơn xiết bao. Chúng tôi khi hội tụ từ miền Bắc – miền Nam, vẫn nhớ pha một bình trà hoa sen, ngắm làn hơi nước nóng nghi ngút tỏa ra, hương sen dịu nhẹ và ân cần hàn huyên thăm hỏi lẫn nhau. Đó là khoảnh khắc đáng nhớ trong cả họ chúng tôi.
Trà hoa sen đã được công nhận là một trong những đặc sản của Hà Nội. Tuy có nhiều loại trà, nhưng chỉ duy nhất trà hoa sen là đem tới người thưởng thức hương thơm từ lá xanh lẫn từ hoa sen hồng. Sự tự nhiên, gần gũi mà trà hoa sen chứa đựng, quả là không phải loại trà nào cũng có được.
Tác giả Vũ Lam Hiền
Bình luận của bạn