Nỗi nhớ về đêm

Thứ 7, 18/03/2023, 19:43 (GMT+7)

Chia sẻ

Đó là khoảng thời gian người ta thường hay suy ngẫm và nói chính xác ra đó là lúc người ta phải đối diện với chính cái nỗi cô đơn, nhớ nhà của mình...

 Nhiều khi người ta không còn bận tâm với những cái gì đã được hay mất trong cuộc đời bươn trải này nữa...Mà ở vào thời điểm này, về đêm người ta thường hay quay lại với quá khứ và những cái gì đã qua, nhất là hay nghĩ về cái nơi mình đã ra đi, về nơi quê hương chôn nhau cắt rốn của mình...

 Tôi cũng thế, về đêm tôi thường hay nhớ đến Hà nội của tôi, nhớ về cái nơi mà tôi đã sinh ra và lớn lên. Và tôi muốn viết về nó, với tất cả bao nhiêu hoài niệm và ký ức, với những trò chơi của thời thơ bé, từ thuở học trò khi còn cắp sách đến trường, cho đến khi lớn lên, trưởng thành và ra đi...

 Ở nơi này, mỗi khi mùa đông về, thời tiết bắt đầu trở lạnh, ban đêm khi nhiệt độ xuống dưới 0 và bên ngoài những tiếng gió rít trong mưa lạnh, cũng là lúc tôi thường hay hình dung ra Hà nội của tôi như những thước phim sống động và ngẫm nghĩ xem bây giờ ở nhà nó ra sao..?

NỖI NHỚ VỀ ĐÊM !

 Những lúc này tôi rất thích viết và càng viết thì lại càng nhớ. Viết như để gặm nhấm nó, như một thứ lương khô mà tôi vẫn mang theo trong suốt cuộc hành trình này, như một thứ hành trang đeo đẳng của cuộc đời.

 Người ta thường nói, người Hà nội khi đi xa thường rất hay nhớ nhà và tôi tin chắc rằng tôi cũng không nằm trong ngoại lệ... Nhưng có lẽ về đêm nhất là vào mùa đông khi tuyết rơi, thì cái nỗi nhớ đó lại càng mạnh mẽ hơn, khắc khoải, day dứt và buồn hơn...

 Cũng có lẽ bởi vì tại người Hà nội thường hay đa sầu, đa cảm chăng ?

 Nhớ lắm Hà nội ơi...

 Tuệ Phong.

Bình luận của bạn

Tin khác